Sẽ có 1 giai đoạn sau này của cuộc đời ta sẽ nhận ra rằng toàn bộ những gì vui buồn đã qua là do chính ta đã tạo ra. Giai đoạn này sẽ đến khi mà những thứ mà ngày hôm nay ta lo lắng cuối cùng cũng sẽ giảm dần và mất đi tầm quan trọng. Vậy tại sao lại do chính mình tạo ra? Bởi vì mọi thứ trong cuộc đời biểu hiện và cảm nhận qua đôi mắt, mọi thứ diễn ra với chúng ta chỉ đơn thuần đến rồi đi, nhưng sự đánh giá, nhận xét, thước đo, tiêu chuẩn của chúng ta đã tạo ra một câu chuyện với mình là trung tâm. Nhưng sự thật là không tồn tại một trung tâm như thế, ko tồn tại 1 cá nhân nào trong cuộc đời. Tất cả chúng ta chỉ đơn thuần là một cuộc sống muôn màu đang tạm thời biểu hiện là một con người, 1 cành cây hay 1 con suối. Ở một vai trò tạm thời là 1 con người, cuộc sống tự trải nghiệm chính nó và tương tác với các đối tượng khác mà chính nó cũng đã sáng tạo ra. Nhưng con người được trao ý chí tự do, vượt xa các đối tượng khác nên họ đánh mất mình, tạo ra bản ngã tức là họ ko còn liên lạc với cuộc sống, tự họ đấu tranh để tồn tại và bắt đầu sợ hãi và cô đơn.
Trải qua hàng ngàn năm, những lời dạy được ghi lại qua ngôn ngữ đã bất lực khi truyền đạt cho con người về tính linh thiêng của sự tồn tại kì diệu này. Nhưng thiền lại không cần ngôn ngữ, ở đó, một cá nhân tự quay vào bên trong và tìm lại sợi dây liên lạc với cuộc sống. Sự liên lạc này ko cần ngôn ngữ, câu từ mà bằng sự im lặng, tập trung và kiên nhẫn nhưng không cố gắng. Sự liên lạc này không có đối tượng để đạt được, vì mục đích thật sự là cá nhân hãy là chính họ - là sự sống, vượt qua những gì đã nhồi nhét, đã theo đuổi. Khi họ là họ như chính những gì chân thật. Họ quay về trạng thái cuộc sống, yên bình như 1 cành cây bay trong gió. Cành cây ko bao giờ u sầu hay lo cho tương lai. Bởi tương lai đều ổn thoả. Bởi vì không có gì chết, ko có gì sinh ra. Một quá trình liên tục, linh thiêng và kì lạ.
Con người ko bao giờ hiểu được chân lý sau: điều mãn nguyện lớn nhất trên đời là ko có gì để mãn nguyện cả. Chân lý này sẽ đeo bám và dạy họ đến cuối con đường.
Khi kết nối lại được với cuộc sống, thì họ chính là cuộc sống, một thứ gì đó vừa to lớn vừa linh thiêng như đứa bé đi lạc lâu ngày gặp lại được mẹ. Khi ta nhận ra mình là cuộc sống to lớn đến vậy, thì chả phải những thứ ta theo đuổi bấy lâu, chả phải là quá nhỏ khi so với nó sao. Sự mãn nguyện bắt đầu từ đây. Nó chấp dứt mọi nhu cầu mãn nguyện. Dù tỷ phú hay cuộc sống của ta có nhiều thuận lợi, tận sâu bên trong vẫn có gì đó trống vắng và thiếu thốn. Bởi nhu cầu tìm về bản chất của mình nó luôn thôi thúc, họ ko có ý thức tìm về nguyên thuỷ này vì tâm hồn họ đã bị mọi lời khuyên, giáo lý, nền giáo dục, văn minh xã hội làm mất đi khả năng lắng nghe.
Sự linh thiêng thoát ra khỏi nhu cầu vật chất nằm ở chổ, khi gác lại bộn bề, hãy nhìn đôi bàn tay này, ai đã sáng tạo ra điều này? ai đã cho ta hơi thở và sự vận hành này, rõ ràng nó rất linh thiêng khó tả, và ta khó chấp nhận rằng đó là do ba mẹ sinh ra. Nó phải thuộc về điều gì đó to lớn hơn. Ta có thể giải thích rằng khi ta ăn thì thức ăn sẽ tiêu hoá qua dạ dày, qua hệ này hệ nó. Tại sao ta không bao giờ đặt câu hỏi, trời đất ơi, ai đã sáng tạo thứ kì diệu này? Lúc đó nhu cầu về khoa học hay đặt tên không còn cần thiết nữa. Ta cần kết nối với tính linh thiêng đứng ở đằng sau nó. Ở đó không nằm trong sách, hay nằm ở những dòng chữ này. Nó chỉ đến với ta qua một nhận thức ở một chiều không gian tĩnh lặng.
Như một buổi chiều hoàng hôn, bạn cảm nhận vẻ đẹp của ánh mặt trời nơi xa đang xuống dần trên bờ biển. Sự đẹp đẽ không thể nói nên lời hay kể lại. Và bạn thấu hiểu những bậc thầy tâm linh đã khó khăn như nào khi mô tả cho bạn. Họ không thể thay bạn hướng về mặt trời và cảm nhận cái tinh tuý đó, họ chỉ miêu tả qua ngôn từ và mong bạn hãy ra biển theo tấm bản đồ và thấy cái cần thấy.
Và bạn sẽ yêu mến họ theo cách như vậy.
Viet Nguyen
Trải qua hàng ngàn năm, những lời dạy được ghi lại qua ngôn ngữ đã bất lực khi truyền đạt cho con người về tính linh thiêng của sự tồn tại kì diệu này. Nhưng thiền lại không cần ngôn ngữ, ở đó, một cá nhân tự quay vào bên trong và tìm lại sợi dây liên lạc với cuộc sống. Sự liên lạc này ko cần ngôn ngữ, câu từ mà bằng sự im lặng, tập trung và kiên nhẫn nhưng không cố gắng. Sự liên lạc này không có đối tượng để đạt được, vì mục đích thật sự là cá nhân hãy là chính họ - là sự sống, vượt qua những gì đã nhồi nhét, đã theo đuổi. Khi họ là họ như chính những gì chân thật. Họ quay về trạng thái cuộc sống, yên bình như 1 cành cây bay trong gió. Cành cây ko bao giờ u sầu hay lo cho tương lai. Bởi tương lai đều ổn thoả. Bởi vì không có gì chết, ko có gì sinh ra. Một quá trình liên tục, linh thiêng và kì lạ.
Con người ko bao giờ hiểu được chân lý sau: điều mãn nguyện lớn nhất trên đời là ko có gì để mãn nguyện cả. Chân lý này sẽ đeo bám và dạy họ đến cuối con đường.
Khi kết nối lại được với cuộc sống, thì họ chính là cuộc sống, một thứ gì đó vừa to lớn vừa linh thiêng như đứa bé đi lạc lâu ngày gặp lại được mẹ. Khi ta nhận ra mình là cuộc sống to lớn đến vậy, thì chả phải những thứ ta theo đuổi bấy lâu, chả phải là quá nhỏ khi so với nó sao. Sự mãn nguyện bắt đầu từ đây. Nó chấp dứt mọi nhu cầu mãn nguyện. Dù tỷ phú hay cuộc sống của ta có nhiều thuận lợi, tận sâu bên trong vẫn có gì đó trống vắng và thiếu thốn. Bởi nhu cầu tìm về bản chất của mình nó luôn thôi thúc, họ ko có ý thức tìm về nguyên thuỷ này vì tâm hồn họ đã bị mọi lời khuyên, giáo lý, nền giáo dục, văn minh xã hội làm mất đi khả năng lắng nghe.
Sự linh thiêng thoát ra khỏi nhu cầu vật chất nằm ở chổ, khi gác lại bộn bề, hãy nhìn đôi bàn tay này, ai đã sáng tạo ra điều này? ai đã cho ta hơi thở và sự vận hành này, rõ ràng nó rất linh thiêng khó tả, và ta khó chấp nhận rằng đó là do ba mẹ sinh ra. Nó phải thuộc về điều gì đó to lớn hơn. Ta có thể giải thích rằng khi ta ăn thì thức ăn sẽ tiêu hoá qua dạ dày, qua hệ này hệ nó. Tại sao ta không bao giờ đặt câu hỏi, trời đất ơi, ai đã sáng tạo thứ kì diệu này? Lúc đó nhu cầu về khoa học hay đặt tên không còn cần thiết nữa. Ta cần kết nối với tính linh thiêng đứng ở đằng sau nó. Ở đó không nằm trong sách, hay nằm ở những dòng chữ này. Nó chỉ đến với ta qua một nhận thức ở một chiều không gian tĩnh lặng.
Như một buổi chiều hoàng hôn, bạn cảm nhận vẻ đẹp của ánh mặt trời nơi xa đang xuống dần trên bờ biển. Sự đẹp đẽ không thể nói nên lời hay kể lại. Và bạn thấu hiểu những bậc thầy tâm linh đã khó khăn như nào khi mô tả cho bạn. Họ không thể thay bạn hướng về mặt trời và cảm nhận cái tinh tuý đó, họ chỉ miêu tả qua ngôn từ và mong bạn hãy ra biển theo tấm bản đồ và thấy cái cần thấy.
Và bạn sẽ yêu mến họ theo cách như vậy.
Viet Nguyen
Last edited: