Cái chết, hạnh phúc, thiền định, tình yêu, tuổi trẻ...

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
AL9nZEW6Lk72Qr7WbzC-HSwClzBCRV8cK-x7uXsjb4gBG6IgwC6UiGLLAsQbiK6I52ma18GZLC7hzGq0fecjddnwvmtjJEPmOiePxd2DoY0XMIq_w6MzP70wmpIaNMWyL0yYMrE-xUPhAs60urNogWt5J8Px=w1675-h943-no

Hôm qua thành phố có một cơn mưa lớn, mưa to bất thường hơn nhiều ngày trước. Mùa này Sài Gòn cứ sáng nắng một chút lại thấy có mây đen kéo đến. Thế mà có những người thích ngày mưa hơn. Vì ở thành phố này đông đúc quá và họ thấy kẹt xe lúc mưa vẫn dễ chịu hơn là chen nhau lúc nắng nóng.

Sáng nay thì trời bắt đầu nắng sớm. Một ngày mới lại bắt đầu.

Tôi hỏi bạn tôi rằng tôi rất muốn viết thứ gì đó, chia sẽ với nhau về cái chết, hạnh phúc, thiền định, tình yêu, hoặc tuổi trẻ. Bạn tôi nói hãy nói về cái chết đi. Tôi không biết đó chỉ là câu nói tự buột miệng anh nói ra, hay tất cả chúng ta đều quan tâm đến cái chết nhất, nỗi sợ hãi của toàn nhân loại khi đối mặt. Tôi nói rằng cái chết, hạnh phúc, thiền định, tình yêu, tuổi trẻ tất cả đều chỉ là một, chỉ là ta chia ra vậy thôi.

  • Cái chết: Khi ta nói cái chết, ta luôn nghĩ về một sự kết thúc chung cuộc của một con người. Tất nhiên mọi loài vật và cả cây cối đều có một cái cái chết như vậy. Nhưng về mặt tâm lý ta đang nói về một thứ mà tâm lý ta chống lại – một sự kết thúc – mà nó thì luôn có và không thay đổi được. Bỏ ngoài cái chết thể xác – vốn khá giống con gấu chết, cây bàng ngã đổ, giờ ta chỉ cần quan tâm trạng thái nhận thức của cái chết. Tức cái nhận thức và nội dung của nó sẽ mất đi cùng cái chết. Nhận thức của bạn không phải là bạn : Nó là trường thông tin ký ức, dù là lưu ở não hay tận bên trong ADN. Bạn chính là tổng hợp của hàng chục năm qua sống trên đời, là kết quả của giáo dục, của bạn bè, của tin tức, của hệ thống nhân loại. Và bố mẹ bạn, ông bà bạn lại là trường thông tin của các cấp trước đó nữa. Tức chính bạn đang là biểu hiện của hàng ngàn, hàng bao nhiêu năm trước đó nữa của muôn lần biểu hiện dù là con người hay không phải con người. Tất nhiên thứ mà bạn ăn cũng mang theo lượng thông tin đó vào bên trong dù bạn có gọi là tiềm thức hay tàng thức. Kể cả ánh nắng mặt trời từ đâu đó ngoài trái đất cũng đi vào làn da bạn và nhiều cách mà bạn đang trao đổi mà bạn không thể nhận ra hay đo lường được. Bạn chính là toàn bộ thế giới và kể cả vũ trụ khi nói về nhận thức trước khi chết. Nếu toàn bộ thứ đó đang chết, thì tại sao bạn sợ chết? Rõ ràng không hề có bạn – một thứ riêng lẻ ở trong đó. Bạn sợ vì bạn không thấu hiểu toàn bộ cấu trúc đang nói ở trên. Nhưng bạn lại sợ thứ mà bạn biết: Bạn biết mình sẽ mất thì con cái đau khổ, tài sản bạn mất, không còn những buổi tiệc cafe, không còn nghe những bản nhạc, trách nhiệm của bạn,…Tâm lý bạn chống lại cái chết vì tâm lý đang sống dựa vào nhận thức bạn là một cá nhân. Chết chính là sống vì nếu sống là duy trì ngày hôm qua thì bạn đâu có thật sự sống. Khi bạn chống lại chết giống như đám mây nó muốn giữ lại mình mây, nó không muốn chết đi để thành mưa, vì nó không biết sự thật rằng mưa cũng là nó. Nếu sống mà không chết thì bạn đâu có mặt ở đây. Vì khi bạn có mặt ở đây thì tinh trùng phải chết dưới biểu hiện của nó để sang biểu hiện khác để lớn dần thành em bé. Tâm lý sống mà không muốn chết là chống lại chính sự thật bạn ra đời. Chống lại sự thật rằng bạn cấp 1 chết thì bạn cấp 2 mới ra đời, rồi bạn đại học, bạn về già…Sự thật luôn tuy 2 là 1, tuy 1 mà 2, - tuy mưa mà là mây, tuy mây nhưng đã chứa sẵn mưa và nó trọn vẹn không tách rời.
  • Hạnh phúc: Nếu bạn hiểu cái chết ở trên, bạn đã hạnh phúc ngay lập tức, vì lúc đó bạn đã sống khác hẳn. Lúc đó quan điểm hạnh phúc của bạn đã thay đổi, các phương tiện dẫn đến hạnh phúc trước đây bỗng mất hết giá trị. Bạn đi trên con đường và nhận ra mẹ bạn, bố bạn đang cùng đi trên con đường đó. Bạn sẽ nhận ra mình cần có mặt, hít thở bầu không khí trong lành cho mẹ, cho ba, cho ông bà đang bên trong bạn. Bạn hạnh phúc vì toàn bộ mọi người đang ở bên bạn, bạn sẽ không bao giờ cô đơn dù đôi mắt bạn không còn thấy họ dưới hình hài thân thuộc nữa. Bạn sẽ không chạy theo các nhu cầu tâm lý phải đạt được điều này hay điều kia vì bạn biết nhiều thói quen, khuynh hướng đó chỉ là thuộc về xã hội này. Bạn chỉ cần có mặt, làm những thứ gắn liền với sự sống đang có mặt, và nhận ra thứ tâm lý đó không phải là bạn. Như vậy hạnh phúc nó giống với cái chết, bởi cái chết về mặt ký ức ngày hôm qua mới có thể khiến bạn sống trong hiện tại. Đây không phải là định nghĩa về hạnh phúc, bạn cứ thử sống trong hiện tại và bạn sẽ nhận ra có một thứ gì đó bên trong bạn nó đang diễn ra mà từ hạnh phúc - vốn trước đây bạn gán ghép- đã không đủ để mô tả vì nó không tương đương với các hạnh phúc cũ mà bạn nghĩ.
  • Thiền định: Thiền định là nhận ra cái đang là mà không phán xét nó. Nhưng cái đang là thì lại cho thấy bạn không phải là cá nhân, bạn là toàn bộ và từ cái đang là đó bạn thấu hiểu bản chất của bạn – bạn chính là nhận thức của toàn bộ. Cái đang là có thể là hơi thở, là tiếng xe buýt chạy ngang qua, là tiếng nói nội tâm, là động cơ là khuynh hướng …bất kỳ thứ đang là nào mà bạn để nó tồn tại mà không phán xét, phân loại, lựa chọn..Vì khi bạn phán xét thì người phán xét mang trong mình phẩm chất cấu thành của cái đang là, lại đi can thiệp vào cái đang là – Cho nên đây là hành động lãng phí năng lượng. Ta thấy người thiền định họ đầy sức sống là vì vậy. Và vì bạn không can thiệp cái đang là cho nên thấu hiểu nó và bạn hạnh phúc, cho nên bạn đã chết về mặt tâm lý – vì người can thiệp mang theo ký ức ngày hôm qua. Bạn không can thiệp cái đang là nghĩa là ký ức đã chết và hiện tượng là mới hoàn toàn. Bạn sẽ sống và hành động với cái mới hoàn toàn vì không thứ gì xảy ra là cũ cả.
  • Tình yêu: Bạn nhận ra mình là bố mẹ, là tổ tiên, là nhân loại, là tia nắng mặt trời bên trong mình thì bạn có tình yêu không? Bạn thấy những thao thức của mình rất giống của ba thì bạn có tình yêu không? Bạn thấy nỗi đau khổ của bạn là nỗi đau khổ của toàn nhân loại bạn có tình yêu không? Khi bạn thấy nghĩa là bạn đã CHẾT của ngày hôm qua rồi vì nếu không bạn sẽ không thấy điều này đâu. Bởi vì khi bạn nhận thấy điều đang nói là bạn đã tách ra được sự chi phối của ký ức – bạn đang quan sát nó mà không can thiệp- vì can thiệp là sống lại ký ức. Cái chết của ký ức mỗi ngày chính là tình yêu lớn nhất.
  • Tuổi trẻ: Nếu bạn không mang theo ngày hôm qua, thì bạn luôn là tuổi trẻ vì tuổi già là mang theo ký ức kè kè bên mình, luôn mang kinh nghiệm bên mình cho cả thứ không cần đến kinh nghiệm. Tuổi trẻ cũng là tình yêu vì tuổi trẻ không màng đến thứ toàn cuộc của đỗ vỡ, của cái chết. Tuổi trẻ cũng là hạnh phúc vì hạnh phúc chỉ đến khi bạn tươi mới. Tuổi trẻ cũng là thiền định vì bạn luôn nhiệt huyết khám phá sự sống đang là. Tuổi trẻ chính là cái chết của ngày hôm qua. Tuổi trẻ không bao giờ mang theo muộn phiền, tuổi trẻ chỉ muốn khám phá mọi thứ.
Như vậy cuộc sống là trọn vẹn, một tiến trình tự kể câu chuyện của chính nó, tự trải nghiệm chính nó và sẽ tự hoà tan vào chính nó. Ngắm một vì sao trên trời vào buổi tối đêm nay quan trọng hơn nhiều đi tìm các kiến thức sách vỡ về hệ ngân hà, ghi nhớ các hành tinh Jupiter, Venus hay cách đặt tên các vị thần. Buổi tối đầy sao và bạn ở đó là đủ, hạnh phúc như thế, tuổi trẻ như thế, thiền định như thế, cái chết và tình yêu là thế đó.

Viet Nguyen.
 
Last edited by a moderator:
Top