Cha và con gái

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
il_570xN.3850708835_smbe.jpg

Khi bạn đưa ipad cho con, một lát sau khi nhận lại, bạn thấy trên ipad có một loạt các phần mềm được down về. Các trò chơi, game ngộ nghĩnh. Bạn thấy như có con ở đó, năng lượng của con, niềm vui của con. Nếu bạn nhạy cảm hơn, bạn sẽ nhận ra mọi việc của con rồi sẽ rất ít khi lặp lại, thời gian trôi nhanh với con, con thay đổi mỗi ngày, những bức tường không còn những nét vẽ nghịch ngợm của con, đồ chơi cũ sẽ nằm ở một góc, những chiếc áo Minion, chuột Jerry, công chúa Elsa sẽ được cất đi. Bạn thấy mình thì cố định, còn con thì không. Bạn yêu vẻ đẹp của sự thay đổi của con, bạn yêu mọi thứ trong con và bạn nhận ra cả khi yêu con thì bạn biến mất, chỉ những gì diễn ra cho con là tồn tại. Bạn thích niềm vui của con khi nhận ra bạn đến đón ở cổng trường, bạn yêu ánh nhìn đó và bỗng chốc bạn yêu toàn bộ sự tồn tại, bạn yêu toàn bộ mọi vẻ đẹp và bạn yêu toàn bộ mọi thứ. Chính con đã kéo bạn về với hiện tại và để giây phút hiện tại kể câu chuyện về vẻ đẹp muôn màu của chính nó. Chỉ có như thế, bạn mới vượt lên trên tất cả, như thể bạn đang ở trên cao, nhìn xuống thấy 2 cha con đang đi trên con đường, kể những câu chuyện như 2 người bạn và tiếng náo nhiệt của đường phố, ánh sáng của mặt trời chiếu rạng ngời lên con đường. Và bạn là tình yêu.

Viet Nguyen HCM, 27.11.23
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Sáng nay ta ngủ dậy, bỗng muốn nghe một bản nhạc Trịnh nhẹ nhàng và rồi ta bị cuốn theo phần lời và miền ký ức kéo ta vào nơi sâu nhất, khơi dậy những nỗi niềm cả vui lẫn buồn đau, tiếc nuối và sai lầm của tuổi trẻ. Nhưng khoan đã nào, ta cứ tưởng tượng cũng là ta nhưng đang sống ở Mỹ, sáng nay ta nghe những bản nhạc của Bob Dylan và nghĩ về thời thanh niên mặc quần Jean, phóng xe giữa đại lộ. Thế thì nội dung và ký ức là không quá quan trọng, nơi khác nhau và con đường đi qua khác nhau sẽ để lại những dấu vết khác nhau của người đương thời trải nghiệm mà thôi. Từ đó ta mới thấy ký ức chỉ nằm một góc nhỏ, và ta không bị nó thu hút, ta đi theo hướng nhìn của đôi mắt, thấy những chậu cây ngoài cửa nhà, cảm nhận tiếng chim hót ở đâu đó rất xa, tiếng xe chạy ngoài đường và cả bầu trời xanh. Và cả khi một suy nghĩ mới bỗng chen ngang và ngắt quãng ta cũng nhận ra luôn. Thế thì nhận ra suy nghĩ mới xuất hiện và nhận ra tiếng người rao bán mới đi ngang qua đều thật ra là cùng một cách, không hề có trong và ngoài, nội tâm hay không nội tâm. Tên gọi và phân chia là không có ý nghĩa gì cả. Thay vì bị suy nghĩ và cảm xúc kéo đi thì ta dùng chính suy nghĩ và cảm xúc làm thứ giúp ta nhận ra sự quay lại của nó vào hiện tại. Và ta ở hiện tại để nhận ra nó. Và ta ở hiện tại để chia tay nó, ta không đi đâu cả, ta luôn ở đây và bây giờ.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Chỉ cần giữ một tình yêu lớn, tươi mới, bao la trong tâm hồn thì mọi thứ tự nó tan biến bên trong chính nó. Toàn bộ những kiến thức như Tứ Diệu Đế, Bát Chánh Đạo, Thập Nhị Nhân Duyên, Chánh Niệm, Vô thường, Vô Ngã sẽ ở lại đằng sau. Kiến thức trong tôn giáo này và kiến thức trong tôn giáo khác chỉ là những sự mô tả có tính sư phạm, có chủ đích. Nhưng bằng cách nào đó khi ngày nay được nhắc lại quá nhiều lần nhờ internet và mạng xã hội khiến nó trở nên xếp ngang hàng với kiến thức học thuật. Khi bạn chỉ đơn giản đi bộ thật chậm trên con đường, cảm nhận làn gió mát thoáng qua, cảm thấy mọi sự ồn ào đến và đi, thì sự thật đang đi cùng bạn. Có một phẩm chất nào đó, tính chất nào đó ngay lập tức đến thông qua bạn, vì một bước đi chân chậm rãi của bạn đã trùng với bước đi của cuộc sống bên trong bạn và bạn như được tiếp thêm năng lượng. Vì bạn chính là cuộc sống, cuộc sống chính là bạn.
 
Top