Chuỗi bài ngắn đọc trong tĩnh lặng sáng sớm

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày 1: Khi bạn nhìn các món đồ như 1 cây bút chì mà con bạn vừa mới gọt, 1 bức thư mà đối tác gửi, 1 con đường đầy những dấu chân khác nhau, một chiếc áo made in Bangladesh...Bạn sẽ thấy luôn có tâm hồn, một con người, một nguồn năng lượng nhận thức nằm đằng sau mọi thứ. Lúc đó bạn mới thực sự hiểu tái sinh là gì. Cây bút chì ở đó - con bạn ở đó, bức thư ở đó - người bạn quen ở đó, con đường đầy dấu chân - mọi người ở đó và chiếc áo bạn mặc - người may bangladesh ở đó.

Tái sinh là tái sinh mỗi phút giây, trong từng hơi thở, trong từng nhận thức, từng trải nghiệm. Tái sinh không phải là sự tái sinh đơn nhất, đơn hướng.

1. Những những gì là thông tin về bạn đã tái sinh trong con bạn kể cả bạn gọi là gen, tiềm thức hay tàng thức.
2. Bạn thuận tay trái, thích vẽ, thích nhạc là 1 phần tái sinh của ông bạn, là 1 phần tái sinh sẽ trong con bạn.
3. Khi bạn mất - bạn tái sinh là đất, 1 phần của côn trùng, là 1 phần của đất là đã là cây, là quả, là nước đi vào ngầm và bạn còn có thể là mây và là 1 phần của những cơn mưa, một phần của đại dương
4. Kỹ năng và thói quen công việc của bạn trở thành 1 thứ gì đó đồng nghiệp học hỏi và bạn là 1 phần tái sinh trong đồng nghiệp đó
5. Ngay cả khi bạn ngồi đây, hơi thở của bạn được cây hấp thụ và bạn đã tái sinh trong cây ở đây và bây giờ. Bạn và những cái cây là không tách rời.
6. Thực tế, sự tái sinh là đa hướng, nếu mở rộng sự đa hướng của tái sinh, bạn nhận ra bạn và vũ trụ là một thể thống nhất. Lúc đó thì từ ngữ tái sinh có lẽ không còn phù hợp. Từ ngữ đúng đó là chỉ duy nhất 1 thể thống nhất tự biểu hiện khắp nơi và liên tục thay đổi chuyển dịch bằng năng lượng.
7. Cần nhấn mạnh là bạn không phải là 1 thực thể độc lập, bạn chỉ đang sự nối tiếp từ trước và mãi về sau đến vô tận. Đúng là như thế, "bạn" đã ở đâu đó trong các thời kỳ của vũ trụ. Và đừng bị mắc kẹt với chuỗi từ ngữ này, bạn còn chính LÀ VŨ TRỤ.
 
Last edited:

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày 2: Người trẻ đọc sách Thích Nhất Hạnh và đa số bỏ qua bước đơn giản về hơi thở. Người đọc đã ko bước 2 chân vào hơi thở, cứ thử và xem chuyện gì xảy ra. Không, họ đã không làm thế, họ đang mãi phân tích và tìm chìa khoá của vấn đề trước cái đã. Thói quen này bị tư duy của logic phương tây ảnh hưởng. Thực tế chìa khoá chỉ đến khi bước cả 2 chân vào hơi thở, chìm sâu vào nó và nhận thức thuần tuý giữa hơi thở đến và đi....và khi đã là 1 phần của nhận thức ý thức thì việc có mặt với cơn giận, thói quen hay nỗi buồn là việc ko khác gì với hơi thở. Nó chỉ đơn giản việc liên tục có mặt - không phải là 1 bước chuyển tiến bộ lớn lao từ hơi thờ lên quan sát cơn giận - thực tế nó là một.

Họ bước vào con đường của thầy chỉ với 1 chân, chân đầu là họ tập thở, và chân còn lại cố gắng phân tích về ý nghĩa của việc này. Phương pháp đúng đó là dành toàn bộ cho việc nhận thức hơi thở và tự nó sẽ chứa tính chất nằm ngoài sự tìm kiếm và nó sẽ như nào thì đừng cố hình dung về nó. Tự khắc nó sẽ tương đương với việc có mặt hoàn toàn với hơi thở. Vì thứ ta tìm có cùng tính chất với có mặt 100%.

Dù quan sát hơi thở và quan sát cơn giận thực ra nó là một, nhưng ko thể bắt đầu với quan sát cơn giận.
Vì nội dung hơi thở nó là trung tính nghĩa là nó ko buồn, ko vui, ko có tính chất gì cả. Nhưng khi ta quan sát cơn giận, thì nội dung cơn giận ko còn là pha trung tính. Ta dễ bị kích động hơn, dễ phản ứng hơn thay vì chỉ tĩnh lặng quan sát. Trí tuệ của Phật, của thầy luôn dạy chúng ta bắt đầu bằng thứ trung tính, rồi sau đó sự tĩnh lặng ( thiền) sẽ ổn định vững chắc ( định) và từ đó có thể hiểu mọi thứ như cơn giận, nỗi buồn ( tuệ).
 
Last edited:

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày 3: Hãy luôn nghĩ rằng bạn là Fly cam, bạn chỉ đang trải nghiệm bức tranh toàn cảnh về một con người cả trực tiếp và cả độc lập từ trên cao. Hãy luôn tách ra khỏi bối cảnh và chỉ quan sát như một chiếc fly cam. Chỉ cần nhận biết, không cần phải thu nạp những gì đang diễn ra gán tính chất đó cho fly cam. Hãy tưởng tượng bạn đang đi trên con đường đất với 2 hàng cây ở xung quanh với cảm nhận trực tiếp về tiếng bước chân, tiếng ồn ào của xe cộ và cả làn gió mát. Và bạn vẫn như đang ở trên cao nhìn xuống chính mình đang đi, lá vàng rơi rụng đầy, thấy một con người nhỏ bé đang đi giữa hàng trăm người. Và bạn chợt nhận ra....cảnh vật và con người luôn thay đổi. Thế hệ này đến và thế hệ khác lại ra đi, bốn mùa luôn xoay vòng....Và bạn biết rằng....con người mà bạn đang trải nghiệm....không phải là bạn.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày 4:

Những thứ ta theo đuổi tới hay hối tiếc về, đều nằm trong phạm vi của cái đã biết, đã đi qua, đã kinh nghiệm về nó. Nhưng thứ nằm ngoài toàn bộ tất cả chính là ở đây và bây giờ. Sẽ cần thời gian để hiểu điều này nếu chưa thấy, nhưng sẽ không cần thời gian nếu đã thấy ngay bây giờ. Khi người ta không chịu thấy ánh mặt trời đẹp rạng ngời sáng nay, họ nói tôi cần thời gian để đọc sách trước, thế là sự trốn tránh xuất hiện. Thời gian bỗng xuất hiện để tìm kiến thức mà nơi vốn không cần kiến thức. Khi một ánh nhìn trực tiếp đến mọi thứ, như nhìn vào những tia nắng, những hàng cây, những con phố, tiếng còi xe...thì thật ra lúc đó, sự tự do, bình yên đã song hành như một sản phẩm phụ của sự có mặt hoàn toàn. Sự tự do bình yên đã đến khi mà đã không cố tìm nó, ta chỉ đơn giản có mặt cho nó chạy trong ta.

Khi ta đang đọc những dòng chữ này, thì sẽ có rủi ro lớn, kiến thức trong ta lại đang đọc và cố biến nó thành một tri thức sưu tầm, và so sánh với thứ nó đã biết trước đó. Nhưng nếu ta chỉ đơn giản đọc và cảm nhận từ một phần nào khác trong ta, thì những từ ngữ miêu tả sẽ không còn nhiều ý nghĩa, mà tâm hồn ta hướng về điều ẩn dụ nằm bên dưới từ ngữ. Có một thứ thoáng thấy bên trong ta, và biết....đó là sự thật.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày 5:
Bạn bắt đầu chết dần;
nếu bạn không đi đây đi đó,
nếu bạn không đọc sách,
nếu bạn không lắng nghe âm thanh của cuộc sống,
nếu bạn không biết trân trọng bản thân.
Bạn bắt đầu chế/t dần;
khi bạn giết chế/t lòng tự trọng,
khi bạn không để người khác giúp đỡ mình.
Bạn bắt đầu chế/t dần;
nếu bạn trở thành nô lệ của thói quen,
mỗi ngày chỉ bước trên những con đường cũ…
nếu bạn không thay đổi thói quen,
nếu bạn không thử mặc những màu sắc khác biệt,
hoặc không trò chuyện với những người bạn chưa quen.
Bạn bắt đầu chế/t dần;
nếu bạn trốn tránh những đam mê
và những cảm xúc mãnh liệt,
những điều làm đôi mắt bạn long lanh
và trái tim bạn đập rộn ràng.
Bạn bắt đầu chế/t dần;
nếu bạn không dám từ bỏ sự an toàn để tìm kiếm điều bất định,
nếu bạn không theo đuổi một giấc mơ,
nếu bạn không cho phép bản thân,
dù chỉ một lần trong đời,
bước ra khỏi những lời khuyên hợp lý.
Đừng để mình chế/t dần.
Hãy nhớ rằng, bạn phải hạnh phúc!
~ Pablo Neruda
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày 6:
Trong sự đau khổ, có vẻ đẹp của nó - vì trong sự đau khổ luôn có 1 nguyên nhân chưa được thấu hiểu đến tận gốc rễ - nó có 1 cơ chế gây đau khổ. Cơ chế này đi song hành với ta suốt một quãng thời gian dài, nó không hề có đúng và sai, chỉ là ta không ý thức về nó và nghĩ rằng những gì đã diễn ra - là mình. Ta cứ nghĩ rằng ta có một phẩm chất nào đó - vốn là kết quả của quá trình tích luỹ cực kỳ giới hạn - từ giới hạn này được lưu trữ trong bộ não. Những kinh nghiệm giới hạn được lưu trữ trong bộ não được gọi là ký ức, ta nhìn cuộc sống với những suy nghĩ và đôi mắt được trích xuất dữ liệu từ những thứ rất giới hạn này - là ký ức, là thời gian. Lẽ ra ký ức chỉ nên lưu lại những thứ thực sự cần thiết - như toán, ngoại ngữ, vật lý ...và chỉ dùng khi tình huống theo thời gian thực cần phải truy suất, và khi dùng xong sẽ chấm dứt ngay lập tức tại đó. Nhưng không, bộ não còn lưu cả những nỗi đau, lưu lại những thứ cả đẹp và xấu,.....và gánh nặng tích luỹ này lớn dần theo thời gian - vì ký ức vốn đã thời gian. Sau sự tích luỹ đủ lớn, một phần nào đó trong ta cảm thấy cần phải buông bỏ - nhưng ta đã đi sai một bước - ta để suy nghĩ len vào một lần nữa - suy nghĩ vốn đã là kết quả thời gian - suy nghĩ lại nói : Nó muốn tự do. Làm sao suy nghĩ có thể tự do khi nó là kết quả của ngàn kiến thức và trải nghiệm vốn đang tạo ra vấn đề? Chỉ có một sự tự do nào đó có sẵn trong ta và đang quan sát chính cơ chế hoạt động của suy nghĩ - vốn là ký ức, thời gian, kinh nghiệm. Đừng gọi sự tự do có sẵn này là phật tính hay hàng ngàn thuật ngữ tôn giáo vốn đã làm bối rối tâm hồn bạn với hàng ngàn sự tích luỹ kiến thức của bạn về tôn giáo, phật giáo. Hãy để các kiến thức về phật giáo sang một bên - nó chỉ là từ ngữ đã chết - hãy đối diện với thứ có thật duy nhất lúc này - là bạn, là cách bạn suy nghĩ và phản ứng theo thời gian thực. Khi bạn uống nước, đi dạo - hãy xem cách bạn uống nước mà vẫn nghĩ về tương lai, cách bạn lấp đầy các giây phút hiếm hoi được thảnh thơi bằng cách làm một việc gì đó và chờ đợi 1 kết quả nào đỏ. Tại sao kiến thức tôn giáo lại có thể quan trọng hơn cái nhìn trực tiếp được?
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 7
Đừng quan tâm đến vô thường, vô ngã, bát chánh đạo, 6 căn, 6 trần, phật giáo, thiên chúa, đạo hồi. Đừng quan tâm đến thiền hay niệm phật. Hãy tưởng tượng có mặt ở trên đời như vừa mới sinh, hãy tưởng tượng hôm nay là ngày mới hoàn toàn và sau đó chỉ cần chú tâm và quan sát. Tất nhiên đây là một điều bạn chưa sẵn sàng cho nó, tư duy của bạn bị điều kiện hoá bởi phương tây và cả phương đông. Mọi thứ đầy tràn học thuật và cơ bản chỉ nằm ở ĐỌC VÀ GHI NHỚ. Xem việc ghi nhớ và phân tích như 1 đặc quyền mình có được dựa trên nền tảng giáo dục phân tích. Chính tư duy này khiến việc học hỏi cực kỳ khó khăn - học hỏi ám chỉ ở đây rằng - nó không giống như ghi nhớ toán, khoa học hay ngoại ngữ - học ở đây muốn ám chỉ rằng học dựa trên những kinh nghiệm trực tiếp từ bản thân. Cuộc sống là để sống, và để sống nó cần một phẩm chất để sống. Còn phương tiện để sống là ăn uống và chổ ngủ an toàn nó đòi hỏi vật chất, nhưng vật chất không thể thay thế và ko thể quan trọng hơn chính việc sống và cả cuộc sống. Phương tiện không thể lớn hơn mục đích, dù phương tiện cũng quan trọng. Toàn bộ điều được học, đáng buồn thay, nền giáo dục hướng đến để đạt được vật chất - vì giáo dục phải đo lường hiệu quả qua những kết qủa có thể thấy được và làm hài lòng người học đã trả phí -còn những thứ ngoài vật chất thì như 1 sự lựa chọn, 1 option cao cấp. Điều này ám chỉ rằng hãy no đủ cái đã, tinh thần là gói premium. Bởi vì con người không xem việc ăn no và chổ ngủ tối thiểu là đủ, họ dần tăng các điều kiện cơ bản lên các tiêu chuẩn cao hơn, nhiều hơn ...và để ngỏ rằng hạnh phúc sẽ ở ngay sau đó khi đạt được một số vật chất, thành tựu nhất định. Đây là cái bẫy của tư duy, trong đó hiểu nhầm rằng các niềm vui luôn đi theo các kết quả. Thứ niềm vui nằm ngoài kết quả, như niềm vui chỉ để nhìn ngắm cơn mưa, nghe tiếng ve kêu, mùi thơm của mùa lúa bên cánh đồng, niềm vui của sự sống đang diễn ra thì có vẻ như nằm trong các bài thơ, bài hát. Ta vô thức hài lòng với những trải nghiệm của nhà thơ thay vì đặt chính mình trong trong đó với những phút giây. Tất cả mọi thứ trên đời đều đến rồi đi trong chốc lát, những phút thoáng qua không thể nào quay trở lại, sớm hay muốn điều đạt được hay có được cũng đi theo bạn xuống nghĩa trang. Điều gì mới thực sự là quan trọng : Chỉ là giây phút hiện tại ở đây và bây giờ.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 8
Ngày xưa Đức Phật, ngài đã dùng một công cụ đầy hạn chế - mà ngài đã biết ngay từ đầu - đó là ngôn ngữ. Nhưng ngài vẫn dùng nó vì ngài có một thứ đảm bảo cho điều đã nói - chính ngài là sự thật. Năm tháng dần trôi, ngài đã không còn, những điều đã nói chỉ là còn kinh nghiệm của người đã mất. Ta không thể nào phủ nhận chân lý trong các bản kinh, nhưng trước khi đọc bất kỳ cuốn kinh phật nào đều phải tiếp cận thận trọng như sau:
1. Giới hạn của ngôn ngữ
2. Điều mô tả không thể thay thế cho thứ được mô tả. Bản kinh không phải là sự thật, nó chỉ là một chút bóng dáng của sự thật.
3. Điều ghi nhớ không thể thay thế cho kinh nghiệm trực tiếp
4. Điều đã hiểu thoáng qua chưa phải là sự thật và vẫn còn nằm trong giới hạn của tư duy
5. Đọc sách không phải là phương pháp tiếp cận chân lý duy nhất.
 
Last edited:

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 9:
Khi bạn có một nỗi đau, bạn đừng làm gì với nỗi đau đó. Bởi vì những gì bạn định làm đều xuất phát từ phẩm chất chứa sẵn nguyên nhân đã làm ra nỗi đau đó. BẠN LÀ NỖI ĐAU ĐÓ. BẠN KHÔNG KHÁC VỚI NỖI ĐAU. Về cơ bản nếu bạn làm thì bạn sẽ càng làm tăng thêm nguyên nhân đã làm ra nó. Thứ duy nhất có thể thay đổi tình trạng bị quy định này là quan sát và chứng kiến. Làm một nhân chứng, một sự nhận biết để quá trình tự kể câu chuyện của nó - và nhận ra - kết thúc vấn đề mãi mãi tận trong gốc rễ. Quá trình quan sát này dùng một năng lượng khác, một sức sống khác mà bạn chưa hề biết tới. Nó tràn ngập tình yêu cả sự sống và cả chính bạn - dù sao thì - cũng không hề có hình ảnh nào về bạn ngay từ đầu. Bạn chỉ là một nhận thức xuyên suốt, đã đi qua bất tận thời gian. Hãy thả hồn vào những cánh đồng và chỉ cánh đồng là tồn tại, thả hồn vào cơn mưa và chỉ cơn mưa là tồn tại vào lúc đó. Hãy thả hồn vào mọi thứ với 100% sự có mặt - mọi vấn đề sẽ kết thúc - kể cả cái chết có đến vào chiều nay- hay một ngày nào đó trong tương lai. Sẽ không có cái chết nào cả - bạn là mọi thứ khắp nơi và bạn nhận biết điều đó.
 
Last edited:

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 10 :

Lại một ngày mới
Nhưng có thật không?
Làm gì có ngày mới trong tuyệt đối, có ngày mới vì ta bị quy định hoá với mặt trời, bởi ánh sáng, bởi các thứ bên ngoài và ta tự quy định các yếu tố làm nên ngày mới, tương tự như năm mới, mùa xuân, mùa đông. Thực tế mọi thứ luôn là bây giờ, 4 mùa trong một, ngàn đời trong một mà thôi.
Một ngày chỉ thực sự là mới, nếu toàn bộ những ký ức của ngày hôm qua đã để lại trong đêm. Để một ngày là hoàn toàn mới, không có sự tiếp tục mang theo.
Những thứ mang theo là những thứ thật sự cần thiết cho việc sinh tồn và thích nghi với cuộc sống thực, những thứ đó không hề có dấu vết của tâm lý.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 11

“Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta được thêm ngày nữa để yêu thương”.
Kahlil Gibran

Một sáng mai thức dậy, bỗng bạn cảm thấy một năng lượng nào đó tràn đầy, bạn nhớ đến đoạn thơ này và bạn thấy nó nói thay lời của bạn. Nhưng thực tế là, tận sâu bên trong, bạn nhận ra rằng sự biết ơn đó đến từ một khoảng lặng, một sự im lặng trong tâm hồn bạn với ngày mới, với cuộc sống. Bạn thấy rằng hoá ra mọi thứ không cần diễn tả bằng lời, có thể giữ lấy sự tương tác này và sống trọn vẹn trong nó. Tác giả đã viết bài thơ này khi mọi thứ đã diễn ra rồi và nó vẫn diễn ra trong tâm hồn nhà thơ Kahlil Gibran ngay khi đang viết. Ngày mới - lúc đang viết - và cả hoàng hôn sắp đến - là cả một sự liên tục của biết ơn- tình yêu. Không hề có sự gián đoạn, tách rời. Nên ta đừng hiểu nhầm rằng sự biết ơn chỉ là ngày mới. Sự biết ơn là không gián đoạn, tình yêu cuộc sống là liên tục.

Chỉ thế thôi.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 12.
Người trưởng thành họ sẽ xem nhẹ tất cả, chả có gì là quan trọng. Cứ tưởng tượng mình khách quan, đứng bên ngoài, xem đời mình là đời người khác, dửng dưng bước đi thôi. Vì ký ức mình chả là gì với người khác, chả ai hào hứng nghe ký ức của mình. Chả ai thực sự quan tâm về đời mình, họ chỉ có vài hình ảnh về bạn ở trong đầu và tương tác với các hình ảnh đó. Bạn chỉ là một thông tin như bao thông tin khác. Cho nên đừng quá quan trọng điều đã qua. Dù nó đẹp đến thế nào đi nữa.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 13, không phải thứ 6.

Cuộc sống diễn ra mỗi ngày đã chứa sẵn các cuộc chia tay, chia tay cả trong từng khoảnh khắc. Nhưng về mặt tâm lý, ta chỉ quan tâm đến các chia tay cuối cùng. Bởi vì ở cuộc chia tay cuối cùng nó gắn liền với cái chết. Nhưng mà, cái chết chỉ là sự kết thúc của mặt vật lý sinh học. Còn về mặt tâm lý, ta sợ chết vì ta sợ mất đi những thứ đã vun vén làm nên hình ảnh của chính mình. Việc ta sinh ra và chết đi và muôn vàn cơ thể ngoài kia đang chen nhau đến giờ làm và cũng chen nhau ở nghĩa trang chỉ là câu chuyện của nhân loại và sự sống. Tự sự sống diễn ra như thế mãi mãi tiếp nối, nó liên tục trong một trật tự bất tận không có thời gian. Sinh và diệt chỉ là lấy 1 đoạn xích được cắt ra và nói đầu bên trái là sinh và đầu bên phải là chết, trong khi cái xích đó thuộc về chuỗi dây xích liên kết nhau dài vô cực. Thế mà trong sự bất tận có 1 thứ đứng yên, 1 thứ thường hằng : Đó là một nhân chứng, 1 nhận thức thuần khiết chứng kiến toàn bộ quá trình này. Quá trình sự sống nó kì diệu, đẹp đẽ và thiêng liêng. Ta vừa là một phần của sự sống, vừa là 1 nhận thức tự do nằm bên ngoài và mọi thứ tan biến không cần phải phân chia.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 14

Sáng thấy một nam sinh đỗ Yale, bố mẹ đã chuẩn bị hồ sơ từ năm lớp 9. Học và đậu trường danh tiếng khiến người phương đông và phương tây ngưỡng mộ. Nhưng mà tận sâu bên trong, số đông con người theo đuổi chả phải con đường nghiên cứu. Người ta phóng chiếu về vật chất, an toàn và bảo đảm mọi nhu cầu cho tương lai thông qua thứ công cụ bền vững , không phụ thuộc thời tiết và vụ mùa là học vấn, bằng cấp. Người ta hài lòng vì mọi thứ đi đúng hướng và chắc chắn, ko có sai sót. Bà mẹ đã đọc những câu chuyện thành công về người học Havard đạt được, còn những bài báo về hàng ngàn người học Ivy League đau khổ và thất bại thì bà chưa xem. Thế mà, mặt khác, họ cũng hâm mộ người đi chân đất từ Bắc vào Nam, từ Lào qua Ấn, không màng tài sản, danh lợi. Tại sao lại có sự mẫu thuẩn đến vậy? Có thể nào ham muốn cả có và không? cả giàu và nghèo? Hay tồn tại một ham muốn tinh tế, giấu kín bên trong mà chưa gọi tên nó ra? Hay họ ham muốn cái danh tiếng của vị thầy đó? họ muốn được mọi người biết đến theo hướng khác, cũng cao sang ko kém ẩn nấp sự giản dị? thế thì cuối cùng vẫn xuất phát từ tâm trí con người. Thế thì mọi sự đều chả có tính chất gì hết, có mỗi họ là tự quy định tính chất cho nó. Chỉ có ăn và chổ ngủ an toàn mới là nhu cầu thiết yếu, còn lại đều là sản phẩm của tư tưởng, mỗi thời sẽ đổi sản phẩm cho tư tưởng và tư tưởng tự gán sản phẩm tính chất mà nó muốn.
 
Last edited:

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 15
Mỗi niềm vui và nỗi buồn đều gắn liền với thời gian. Thoát ra khỏi thời gian là thời khắc hiện tại. Nhưng thuật ngữ hiện tại lại ăn sâu sự hiểu lầm rằng chính nó cũng là thời gian. Vậy thì, hãy cho nó một thuật ngữ khác: Đó là hiện tại bất tận. Hiện tại bất tận đó là chính thứ mà chỉ duy nhất hiện tại, không có lấy quá khứ và tương lai để tự định nghĩa về hiện tại. Liệu có thể có thứ chỉ duy nhất hiện tại là thực sự có thật?
Điều đang nói ở đây không cố mài sắc trí tuệ, mà nó đầy sự ám chỉ. Chừng nào bạn để ý, tinh tế, nhạy cảm đến sự ám chỉ ở mọi thứ đang diễn ra thì bạn sẽ ngay lập tức có 1 khả năng vô cùng kì diệu mà sự sống đã trao cho bạn - đó là trí tuệ nằm ngoài logic và ghế nhà trường.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 16
Cuộc sống thì bao la, với khả năng ghi nhớ của bộ não - một bộ máy ghi nhớ cơ học - thì có lẽ hàng ngàn năm tồn tại cũng không thể ghi nhớ được từng kiến thức về mọi thứ. Nhưng chỉ bằng 1 cách thừa nhận mình không biết gì cả, và tìm hiểu chính mình - cái chủ thể là trung tâm - thì ngay lập tức mọi sự mong muốn được biết nhiều hơn sẽ kết thúc. Bởi vì lúc đó chỉ tồn tại duy nhất một thứ : Đó là cái nhận thức tiếp xúc với cái " đang là". Ta không bao giờ dành thời gian cho cái đang là bởi vì ta bị chìm trong cái nên là, cái sẽ thành, cái nên thành...Cái đang là không chứa sự so sánh, không chứa sự đo lường , nó chỉ chứa sự nhận biết. Cái khoảng thời gian tĩnh lặng, khoảng thời gian mà tâm hồn bị thu hút bởi tiếng chim con đòi mẹ vào khoảng chiều tối, khoảng thời gian vài giây cảm nhận của cái lạnh đầu mùa, khoảng tĩnh lặng ngắm nhìn bầu trời tự nhiên ửng hồng. Các khoảng thời gian đó không thể đo lường giá trị của nó theo cách thông thường. Bởi vì Chủ thể đo lường vốn đã...không tồn tại, vì nó ko tồn tại nên mọi ánh nhìn và cảm nhận lúc đó mới được phép xảy ra ....đẹp đến thế.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 17

Hôm nay nói về "Tự do ý chí" . Đây là 1 cụm từ hay một thuật ngữ được dùng nhiều trong sách về tôn giáo. Có thể có hàng ngàn cách nói khác nhau về điều này. Nhưng mà có thể đi nhanh vào thuật ngữ này một cách đơn giản nhất: Tự do ý chí là việc bạn có quyền đồng nhất hoặc không đồng nhất chính mình với cơ thể này, tâm trí này và cho rằng đó là của mình hoặc không của mình. Đó là quyền của bạn.

1. Nếu bạn nói cơ thể này, tâm trí này của mình ( tức đồng nhất với chúng) - Bạn sẽ đi theo nó, và để nó dẫn dắt câu chuyện của nghiệp - bạn sẽ bị cuốn theo giữa đến và đi, bạn sẽ đi theo thói quen như 1 quán tính cho đến ngày bạn nhận ra hoá ra mình đã bị đồng nhất nên mới chạy theo nó ( luân hồi - dù tôi không thích từ này - nhưng tôi biết bạn định nói từ ngữ này - nên tôi nói sự chạy theo này là luân hồi).

2. Nếu bạn nói cơ thể này, tâm trí này không phải của mình ( tức không đồng nhất với chúng) - Bạn sẽ là nhân chứng để chứng kiến cơ thể này, tâm trí này hoạt động, nghiệp là của cơ thể và tâm trí - bạn thì không liên quan, bạn đã không còn liên quan từ cái ngày đầu bạn không còn đồng nhất với chúng.
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 18

Bộ não chúng ta, gen, ADN nó chứa thông tin hữu ích cả triệu năm lịch sử, kể cả ngày hôm qua để thích nghi với cuộc sống luôn thay đổi. Nhưng các thông tin lưu lại có chứa cả rác, vì các thế hệ di truyền trước đó mang theo cả thông tin về những mong muốn, tham lam, ghen tị, những nỗi sầu muộn. Ví như, sáng nay ta bị thu hút bởi tiếng chuông nhà thờ, điều đó cũng là từ data ký ức, dù ký ức đó là từ hồi mẫu giáo hay của ngày hôm qua, hay các đời trước. Con người được thiết kế, để khi cần kỹ năng thích nghi thì sự phản hồi sẽ diễn ra ngay lập tức để có thể tồn tại, nhưng cuối cùng họ còn mang theo đó những ký ức và góc nhìn bị quy định bởi thời gian, và do đó cuộc sống tươi mới bị nhìn méo mó bằng quá khứ. Thế là, thay vì lượng data chỉ hữu ích khi cần, và ko cần thì ngắt và sống như lần đầu được sống thì nó đã không diễn ra với mục đích như thế. Tình trạng này do thiếu ý thức vào sự tương tác trong mỗi phút giây, khiến mỗi tương tác chỉ là phản hồi của quá khứ.

Điều mắc cười, là chúng ko thể hiểu thứ kiến thức này một cách ngay lập tức - vì bộ não bị quy định ko thể hiểu thứ vượt lên trên sự quy định. Cái hay là khi, bộ não tự quan sát chính nó, thay vì nghe những thứ đao to búa lớn vừa mới nói, thì xảy ra 1 quá trình chuyển hoá phi thường - mà mọi tôn giáo, các vị thầy đã nhắc ( dù rằng lời dạy của họ đã bị hiểu nhầm hơn nhiều ngàn năm qua).
 

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 19

Khi chúng ta vui với những toàn tin vui, chúng ta ko bao giờ vào chùa hay nhà thờ và nói :Chúa ơi hãy giúp con vượt qua niềm vui này, con ko thể chịu đựng được, đây là giai đoạn khó khăn của con. Chúng ta chỉ lên chùa khi cảm xúc đau khổ và nói Đức Phật hãy cứu con. Thực tế buồn hay vui cũng chỉ là cảm xúc, chẳng qua khi vui đến ta ko phản đối, khi buồn đến thì ta nhảy dựng lên. Bản chất cuộc sống thì lại hay thay đổi, tức là luôn để ngỏ khả năng xảy ra cả 2 thứ vui buồn, thậm chí là buồn vui cùng lúc
 
Last edited:

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Ngày thứ 20

Khi xuất hiện một thứ cảm xúc với một tương tác khi có sự kiện, cách tiếp cận đúng là ý thức hoàn toàn và có mặt với sự kiện đó và hành động thích ứng. Tuy nhiên, chúng ta đã không làm như thế. Chúng ta đã nhận diện khổ đau bằng cách gọi nó là khổ đau, thay vì chỉ đơn thuần nhận ra cơ thể ở trạng thái đang là. Bằng cách gọi nó là đau khổ, ta đã kích hoạt một phản ứng có năng lượng dây chuyền với lối phản ứng xưa cũ từ quá trình gọi tên mà ra. Cơ thể đã phản ứng với quá khứ thay vì với hiện tượng theo thời gian thực. Rốt cuộc thứ ta chiến đấu lại không phải hoàn cảnh ( đáng lẽ ra phải là hoàn cảnh mà thôi), mà ta lại chiến đấu với chính mình - vì đau khổ là chính chúng ta phản ứng với chính phản ứng.
 
Top