Nhật ký sáng thứ bảy

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
AL9nZEWLUPjzt4vc-fRSbUBi7YBf3cAFLt5T4-olCYimVO__jahyzcJK2EiAcSPHfOngITfZEm62PvIT-y_MaR6B6VjLztAnXKwdTYwWQSovDLODmvq7vMIcRy2jW__er4Bs25Sj1TnXId0U7vN-tDa0F77v=w1675-h943-no


Khi chúng ta SỐNG trong mỗi giây phút hiện tại, thì sẽ xảy ra một tiến trình NHẬN BIẾT đơn thuần, nhận biết này không phải là kết quả cuả quá trình tích luỹ nào trước đó. Sự nhận biết này là liên tục trong mỗi phút giây, nó trong sáng, mỗi thứ khi đến luôn mới, điều nhận biết được sẽ không cần phải cập nhật, chỉnh sửa hay thêm bớt vì thứ nó nhận biết đã là thứ nó vốn là – là bản chất của thứ đó.

Khi chúng ta KHÔNG sống trong phút giây hiện tại, sẽ xảy ra một quá trình GHI NHỚ những thứ đang là. Thật ra chính quá trình tự tách ra để ghi nhớ và tương tác đã là nguyên nhân không sống trong hiện tại. Sự ghi nhớ tạo ra người ghi nhớ, người ghi nhớ mang trong mình toàn bộ nội dung của trước đó mà nó ghi nhớ ( gọi là quá khứ) - tạo ra nhân cách, phẩm chất và dựng lên một cá nhân có vẻ rất thực – LÀ TÔI. Bởi vì là một quá trình ghi nhớ thì sẽ xảy ra sự chọn lọc, sự ghi nhớ cũ đi cùng với nó là cá nhân người ghi nhớ sẽ quyết định điều gì sẽ cần ghi nhớ và điều gì không. Như vậy sẽ luôn có quá trình cần phải thêm bớt, chỉnh sửa để đi đến thứ mà cá nhân - vốn là ngày hôm qua - muốn có được. Tiến trình ghi nhớ tạo ra sự chia tách giữa đối tượng sống và cuộc sống. Nhưng thật ra trong đó đối tượng sống vốn đã là chính cuộc sống, đang biểu hiện là nó và vạn thứ xung quanh cũng chính là nó – là cuộc sống. Cho nên việc nó chia tách là một hành động lãng phí năng lượng nhất, hao mòn sức sống nhất. Sự GHI NHỚ là không cần thiết trong mỗi phút giây vì sự NHẬN BIẾT không tài nào có thể quên được. Sự GHI NHỚ thật ra đang dùng lại điều đã biết mà sự NHẬN BIẾT đã mang lại, cho những mục đích của suy nghĩ, ham muốn.... tức sự ghi nhớ và tận dụng điều đã ghi nhớ là KHÔNG CÓ GÌ MỚI MẺ. Cuộc sống bỗng nhiên chỉ tìm về các thứ đã biết, đã kinh qua.

Muốn lập lại điều đã ghi nhớ, đã biết - gọi là tham lam, ham muốn.
Sống và chống lại điều đã biết, đã ghi nhớ - gọi là đau khổ, hận thù.

Việc sống mà không cần đến GHI NHỚ, chỉ cần sự NHẬN BIẾT khiến đối tượng sống chính là cuộc sống, chính là mọi thứ mà nó đang nhận biết, không tạo ra sự phân mãnh giữa chính nó và đời sống, và do đó không hề có cái chết tách ra khỏi cuộc sống – vì ngay cả cái chết cũng chính là một phần của cuộc sống và cái sinh ra, biến đổi mọi hình thức – như rác thành mùn rồi trở lại thành hoa.

Hãy tưởng tượng tiến trình sau: Một thứ biểu hiện như là con người, tương tác và sản sinh ra một con người mới ( em bé) - mọi thứ diễn ra hoàn hảo là sự trọn vẹn của cuộc sống vận hành tuyệt vời – nhưng rồi có “ ai đó” lại cứ nghĩ nó là cha, là mẹ sinh ra đứa bé đó, là cha đẻ quy luật tự phân chia, là chủ động của việc sinh ra này - trong khi người sinh và người được sinh là không hề tồn tại về mặt tâm lý - chỉ có một tiến trình đang biến đổi, tự nhân lên của toàn bộ cuộc sống này – nó diễn ra hoàn hảo và trật tự. Sự ghi nhớ và trao cho mình khả năng nhận xét và kiểm định rồi như thể chủ động lựa chọn các đối tượng và hành động, chỉ tạo ra sự thật ảo và câu chuyện cho chính mình. Đây là sự chia tách.

Sáng nay mặt trời lên, nếu bạn là người biết thế nào là yêu thương, bạn sẽ thấy bạn yêu mặt trời nhất là khi mỗi buổi sáng mặt trời là mới hoàn toàn, bạn chính là thứ nhận thức thuần khiết không có dấu vết của ngày mai đang nhìn hàng triệu tia nắng chiếu xuống trên con đường, qua từng hàng cây. Khi nhận thức về ngọn gió đang khẽ đi vào làn tóc bạn, bạn chính là ngọn gió đó. Bạn ở mọi nơi – vì bạn chính là cuộc sống. Bạn không phải là người đang trải nghiệm cuộc sống. Bạn chính là cuộc sống.

Một hình ảnh về chính mình bỗng biến mất, nó rơi rụng trong sự nhận ra sự thật chính nó.

Viet Nguyen
 
Top