Rốt cuộc, tại sao tôi lại sinh ra trong cuộc đời này ? ( Phần 2)

cuocsongtoiyeu

Administrator
Staff member
Chắc chắn rồi, nếu bạn đã hiểu toàn bộ phần 1, không phải hiểu về mặt từ ngữ mà rõ ràng thấy đó là thật, là đang diễn ra đúng như thế trong thế giới thực và theo thời gian thực thì những gì sắp nói ra sau đây là không còn cần thiết với bạn nữa.

Một người đàn ông tay cầm gói thuốc có in hình tác hại của hút thuốc lá, hình ảnh rất ghê sợ nhưng không tác động gì lớn đến ông ta. Một thanh niên văn phòng đọc báo hàng ngày nói về hậu quả lâu dài của bia rượu, thế nhưng buổi chiều tan ca, anh ta vẫn bên bạn bè uống đến tận đêm khuya. Nhưng nếu bạn đưa cho ai đó một cái chai có dán nhãn thuốc trừ sâu thì người đó sẽ quăng đi ngay lập tức. Đây là sự khác biệt giữa nhìn thấy hậu quả ngay tức thì và không nhìn thấy gì cả.

Giá mà, trong cuộc đời, người ta có nhìn một cách toàn diện, thấy được hậu quả ngay tức thì khi một cơn nóng giận xuất hiện, sự hận thù, lòng đố kị, tham lam đeo bám đến tâm hồn họ thì họ sẽ để nó rời xa họ ngay lập tức như cách họ làm với chai thuốc độc. Từ lúc nhìn thấy thứ đó là độc, là tác hại đến lúc hành động là một sự trọn vẹn không có lựa chọn, không suy nghĩ và do đó là trí tuệ.

Hàng ngàn năm qua, cho dù bao tôn giáo đã rao giảng với hàng bao tri thức đã được đúc kết, biết bao cuốn sách được viết ra từ cổ chí kim đến nay thì chiến tranh vẫn diễn ra, xung đột sắc tộc, phân biệt giai cấp và cả những khổ đau, lo lắng cho những vấn đề thường trực trong cuộc sống hàng ngày của con người nó vẫn y như ngày nào.

Rõ ràng là, cái nhìn toàn diện không thể đến theo cách đọc hiểu, theo cách sưu tầm văn chương, phải có một điểm nào đó sai ngay từ đầu khi tiếp cận tri thức. Tri thức cực kỳ có giới hạn, nó không phải là thứ có thể cho con người một cái nhìn toàn diện nhằm đưa ra một hành động ngay lập tức với bao vấn đề của cuộc sống.

Một sai lầm kinh điển đó là cho rằng CẦN CÓ MỘT TRI THỨC ĐÚNG, TOÀN DIỆN, KHÔNG CẦN BỔ SUNG THÊM rồi sau đó mới áp dụng và sống yên bình, hạnh phúc mãi mãi lạ thường. Sai lầm này dẫn đến việc mãi mãi tích luỹ tri thức và trong quá trình này chưa biết lúc nào là điểm cuối mà không cần bổ sung thêm nữa vì luôn thấy thiếu một thứ gì đó nên cơn lo lắng, căng thẳng vẫn không hề suy giảm. Điều này khá là hài hước. Nếu theo cách này có lẽ thêm một kiếp sau nữa là cần thiết vì kiếp này có lẽ không kịp nữa rồi.

Nhưng có một cách tiếp cận khác hoàn toàn, đó là bạn hãy nhìn trực tiếp vào cuộc sống thực, theo thời gian thực với một sự quan sát, nhận biết, chú tâm, có mặt hoàn toàn mà không cần thiết đến suy nghĩ hay tiếng nói trong đầu. Khi cơn lo lắng ập đến khiến bạn đau khổ, đừng nghĩ ngay đến làm sao để hạnh phúc. Vì lúc đó làm sao để hạnh phúc chỉ là một ý tưởng, một phương án chạy trốn khỏi đau khổ nhưng hạnh phúc là không có thật vào lúc đó. Thứ duy nhất có thật là lo lắng và đau khổ và ta hãy đối diện trực tiếp với nó, để hiểu nó, từ lúc nó bắt đầu và kết thúc. Khi một cảm xúc đến mà ta chỉ đơn thuần là chấp nhận và quan sát thì ngay lập tức ta hiểu cấu trúc của quá trình và đồng thời vì ta chỉ quan sát nhận biết cho nên ta đã không cung cấp năng lượng cho tiến trình đó được liên tục và mạnh lên. Tức là nếu ta phản ứng với cơn lo lắng thì cái phản ứng và cái lo lắng đều cùng chung một cơ chế vì bản thân sự lo lắng đã là một phản ứng. Nghĩa là khi bạn chống đối cơn lo lắng thì bạn đã vô tình rơi vào một cái bẫy không cần thiết vì sự chống đối bản thân nó đã là khởi nguồn của lo lắng. Lo lắng là phản ứng với hoàn cảnh, chống lại lo lắng cũng là phản ứng với hoàn cảnh và cả 2 đều dựa vào một nhân vật trung tâm ảo mà bạn đã xây dựng đó là TÔI. Chính quá trình này bạn đã lãng phí gấp đôi năng lượng thay vì chỉ duy nhất là tĩnh lặng quan sát. Trong tĩnh lặng quan sát bạn cực kỳ giàu năng lượng vì bạn không làm gì cả, bạn chỉ để mọi thứ đến và đi và nhận biết. Như vậy trong đó bạn đã có sẵn năng lực nhìn thấy toàn diện, một năng lực mà KHÔNG CẦN SƯU TẦM TRI THỨC, KHÔNG CẦN BỔ SUNG VÀ LÀ TRÍ TUỆ CAO NHẤT BẨM SINH.

Thật kỳ diệu biết bao, nếu bạn đi tới được điểm này. Cuộc sống vẫn có thể diễn ra mà không một trung tâm ký ức ( là bạn - thứ bạn tưởng tượng ra là mình) điều khiển. Nó đơn giản là nhận biết, trải nghiệm và tiếp tục diễn ra.

Phần 3 tôi sẽ giải thích thêm chi tiết vào nhiều ví dụ trong cuộc sống, phần 2 chỉ tập trung vào việc bạn cần thay đổi cách tiếp cận tri thức, thay đổi cách mà nghĩ trí tuệ vận hành.

Viet Nguyen
 
Last edited by a moderator:
Top