Con người luôn thôi thúc hành động hướng về niềm vui và hạnh phúc. Trên con đường đó, để không lãng phí thời gian và công sức , lẽ ra ngay từ đầu họ phải tìm ra cho được hạnh phúc thật sự là gì. Nhưng chúng ta hiếm khi làm như vậy. Chúng ta từ nhỏ đến lớn vốn hành động, cảm nhận và tư duy theo 1 hệ thống đã được điều kiện hoá của xã hội, gia đình và bạn bè. Điều kì lạ là, gia đình, bạn bè, xã hội lại cũng đang đi tìm hạnh phúc và lạc hướng. Vậy thì làm sao mà ta lại không lạc hướng được? Chúng ta làm được điều này, điều nọ, có chút thành công, có chút vật chất để hòng đạt cái tiêu chuẩn của mọi người và đem lại cho ta một cảm giác bản thân. Đây là một thứ hạnh phúc "quy ước" - nghĩa là thứ hạnh phúc phụ thuộc vào sự công nhận của người khác. Ta không biết rằng ta có thể hạnh phúc, niềm vui mà không cần ai thừa nhận. Khi ta tìm được thứ hạnh phúc chân thật đó, chính ta đã không làm gia tăng sự ảo tưởng hạnh phúc " quy ước " của người khác. Và trong dòng lịch sử loài người, bạn có lẽ thuộc nhóm ít người, không làm gia tăng sự ảo tưởng và gây hại cho người khác.
Tất cả chúng ta đều đang gây hại nhau bằng cách xây dựng vững chắc một tiêu chuẩn, và mọi người lại rất vui vẻ đi theo mà không một chút bàn luận, chỉnh sửa. Điều này đã diễn ra hàng ngàn năm, từ cái ngày tâm trí con người không ngừng lạc bước trong sáng tạo của chính nó.
Khi bạn vô tình đọc bài viết này, có lẽ bạn nghĩ sẽ có đôi điều thú vị. Tất cả chúng ta đều muốn một chủ đề để suy tư. Và qua chủ đề đó, bằng cách hiểu, chúng ta nghĩ có thể mình sẽ thay đổi, và đạt thành quả nào đó. Bạn có nghĩ như tôi nói không?
KHÔNG! Bạn đừng tiếp cận cuộc sống như vậy, đừng bao giờ cho rằng để thay đổi, bạn cần sưu tầm cho đủ tri thức, và khi đủ rồi, bạn sẽ đổi thay từ nhận thức đó. Tôi chắc chắn 100% rằng, đó là điều không thể. Nhận thức nó đi theo con đường của nó, còn sự chuyển hoá bên trong chúng ta nó đi theo 1 con đường khác. Bạn ngạc nhiên lắm đúng không?
Và đó là lí do tại sao, bạn và tâm linh, bạn và các vị thầy tâm linh đi theo 2 con đường khác nhau. Bạn đại diện cho tri thức xã hội - những tri thức quy ước, sưu tầm, phân mãnh ( mà bạn gọi là khoa học) . Còn thiền sư - họ đại diện cho trí tuệ còn cao hơn thế, hay nói đúng hơn - họ thấy toàn bộ sự thật, một bức tranh lớn hơn nhiều mà tri thức bạn có thể công nhận. Và dù bạn có cố giải thích, đặt tên cũng không thể nào đúng cho được.
PHẦN 1: NHỮNG NHẬN THỨC BAN ĐẦU
1. Giây phút hiện tại quý giá hơn những gì nằm trong giây phút hiện tại. -Eckhart Tolle
Bạn hãy dành cho mình vài phút, đừng suy tư nữa, hãy cảm nhận câu nói trên. Hãy tạm dừng toàn bộ hệ thống tri thức để giải đáp câu nói trên. Hãy lắng xuống và đọc những dòng chữ sau: " Giây phút hiện tại quý giá hơn những gì nằm trong giây phút hiện tại. "
Tôi sẽ không giải thích gì thêm ở câu nói này, bạn hãy cảm nhận ý nghĩa của nó. Bạn đang chờ đợi một sự giải thích để làm rõ thêm đúng không? Hàng ngày bạn đọc rất nhiều thứ thú vị từ những dòng chia sẽ trên facebook, zalo, các tờ báo và cuối ngày bạn có đọng lại bên trong điều gì không? Nó chỉ gia tăng sự sợ hãi, ghen tị, ham muốn từ những bài viết đó. Vì toàn bộ sự chia sẽ trên đó, nếu không được viết từ một người tự do, thì nội dung chắc chắn gia tăng sự ảo tưởng trong con người bạn.
Bạn hãy dừng lại, cảm nhận câu nói trên, và chính bạn thấy nó đúng hay sai. Hay chính bạn phải rơi vào trạng thái đó, chứ không phải nghe lại trạng thái của người viết. Lúc đó những dòng chữ này sẽ đọng lại trong bạn mãi mãi, thôi thúc bạn phải làm điều gì đó.
2. Suy nghĩ thì hẹn hẹp - giới hạn, nhưng cảm nhận thì mênh mông.
Sự thông thái không phải bắt nguồn từ suy nghĩ, suy nghĩ chỉ là 1 phần rất nhỏ của con người. Khi bạn suy nghĩ, bạn chỉ chuyển từ cái biết này qua cái biết khác, toàn bộ là cái biết tích luỹ của quá khứ, được gọi lên và nhai đi nhai lại. Khi tiếp cận vũ trụ, suy nghĩ vận dụng toàn bộ thứ nó được biết như hình cầu, Nasa, hố đen, không gian bao la, hành tinh, sự sống...Nó chỉ loanh quanh thứ nó được đào tạo, được biết qua sách, qua youtube, qua một người thầy. Suy nghĩ nó là chỉ giới hạn vậy thôi. Vì nó không thể biết cái nó không biết. Sự lầm tưởng còn bắt đầu từ việc cho rằng thu nạp những thứ này gọi là trí tuệ. Đó không phải là trí tuệ. Đó là chỉ ngục tù của trí nhớ, để qua đó tạo cho ta ảo tưởng rằng TÔI BIẾT.
Một buổi sáng bạn ngủ dậy sau buổi nhậu say, bạn cảm nhận sự mệt mỏi của tuổi 30, và trong buổi sáng yên tĩnh của ngày hôm nay, bạn đã có 1 cảm nhận bình thường những cũng khác thường. Bạn cảm nhận được rằng sức khoẻ của mình đã khác xưa, mọi thứ có gì đó rất khác so với hồi sinh viên. Một thứ suy nghĩ logic rằng càng về sau sức khoẻ càng đi xuống là bình thường. Nhưng không, lúc đó bạn không bị thứ logic này chi phối, bạn biết rằng chuyện này là sự thật. Cái cảm nhận này cho bạn từ một logic thành một thứ gì đó sống động, rất thật, chính bạn đã thấy nó, chứ nó không còn lại khái niệm trống rỗng : SINH-LÃO BỆNH- TỬ. Khi một người có 1 cảm nhận trực tiếp - mà trước đây chỉ là khái niệm. Họ ngay lập tức thay đổi. Đó là sự chuyển hoá mà ngôn ngữ, sách vở không thể làm được với họ. Nhưng cảm nhận đã làm được. Mặc dù đây chỉ là những cảm nhận ban đầu, cần đòi hỏi phải đào sâu để có thể đưa đến sự tự do còn lớn hơn.
3. Người quan sát là vật được quan sát. - Krishnamurti.
K. Krishnaji nói, “Trong ngay động thái của quan sát những vật, liền có tiến trình đặt tên mà cản trở sự nhận biết. Trong ngay động thái này, bản chất của cái gì được quan sát, đang trải qua sự thay đổi.”
Anh nói về thấu triệt như được sinh ra từ cái trí đang quan sát. Chính là khi cái trí, quả tim, bộ não được chuyển thành một trong chú ý mà sự phân chia giữa sự nhận biết thuộc tôn giáo và sự nhận biết thuộc khoa học mới biến mất. “Tự do khỏi cái đã được biết hiện diện phía bên trong những tế bào não. Khi những khe rãnh không còn tồn tại, bộ não sinh động. Trong trạng thái này có một thay đổi thuộc thân thể.”
4. Nơi nào bạn hiện diện, cái khác lạ không hiện diện. - Krishnamurti.
Đó là khi cái tôi của bạn xuất hiện ở bất kì nơi nào. Khi nó đến sẽ phát sinh thích hay không thích và đủ thứ thuộc về cái tôi, để tô vẽ cho bản thân nó một cảm nhận về sự tồn tại rất riêng của nó. Con người đã giảm toàn bộ hiện tại, toàn bộ những thứ trước mắt họ xuống thành một thứ gì đó để họ sở hữu, để nắm bắt. Họ giảm hiện tại xuống thành một phương tiện để họ đạt trong tương lai, và ngay đó, họ đánh mất sự quý giá của hiện tại, của cái khác lạ và sinh động đang diễn ra trước mắt.
5. Cuộc đời đơn thuần chỉ là trải nghiệm.
Những thứ liên quan đến bạn, không thể phủ nhận là nó quan trọng với bạn. Như Eckhart Tolle đã nói, những thứ đó quan trọng tương đối. Cái quan trọng tuyệt đối đó là tìm ra cho được bản chất chân thật của bạn, bạn là ai? Nếu bạn không thể tìm ra được câu trả lời này, thì dù bạn có tái sinh sang một kiếp sống mới, bạn sẽ vẫn không thể biết được mình là ai, và tiếp tục một vòng lặp không kết thúc.
Tại sao cuộc đời này đơn thuần chỉ là trải nghiệm ? Bởi vì một sự kiện xuất hiện nó chỉ đang kích hoạt trong bạn một phản ứng, tạo ra một cảm xúc suy nghĩ và thôi thúc bạn hành động đáp ứng. Nếu bạn là một người tự do, bạn đã biết được mình là ai, bản chất ra sao thì các sự kiện này không thể khống chế bạn, bạn sẽ chủ động chọn hình thức phản ứng, bạn không bị cảm xúc và suy nghĩ khống chế hành động. Bạn thoát ra được một thứ mà mọi tôn giáo dường như đang nói đến - Nghiệp.
Khi bạn thoát khỏi nó, bạn chính thức chỉ trải nghiệm, chứ không còn nô lệ của lối phản ứng, đã được điều kiện hoá từ kiếp này qua kiếp khác, từ nhỏ cho đến lúc lớn của đời này.
6.Tự do khỏi cái gì đó là một việc, và tự do cho chính nó là một việc khác -Krishnamurti.
7. Nỗi sợ tiền và sợ cái chết.
8. Sự mãn nguyện lớn nhất là không có gì để mãn nguyện.
Tất cả chúng ta đều đang gây hại nhau bằng cách xây dựng vững chắc một tiêu chuẩn, và mọi người lại rất vui vẻ đi theo mà không một chút bàn luận, chỉnh sửa. Điều này đã diễn ra hàng ngàn năm, từ cái ngày tâm trí con người không ngừng lạc bước trong sáng tạo của chính nó.
Khi bạn vô tình đọc bài viết này, có lẽ bạn nghĩ sẽ có đôi điều thú vị. Tất cả chúng ta đều muốn một chủ đề để suy tư. Và qua chủ đề đó, bằng cách hiểu, chúng ta nghĩ có thể mình sẽ thay đổi, và đạt thành quả nào đó. Bạn có nghĩ như tôi nói không?
KHÔNG! Bạn đừng tiếp cận cuộc sống như vậy, đừng bao giờ cho rằng để thay đổi, bạn cần sưu tầm cho đủ tri thức, và khi đủ rồi, bạn sẽ đổi thay từ nhận thức đó. Tôi chắc chắn 100% rằng, đó là điều không thể. Nhận thức nó đi theo con đường của nó, còn sự chuyển hoá bên trong chúng ta nó đi theo 1 con đường khác. Bạn ngạc nhiên lắm đúng không?
Và đó là lí do tại sao, bạn và tâm linh, bạn và các vị thầy tâm linh đi theo 2 con đường khác nhau. Bạn đại diện cho tri thức xã hội - những tri thức quy ước, sưu tầm, phân mãnh ( mà bạn gọi là khoa học) . Còn thiền sư - họ đại diện cho trí tuệ còn cao hơn thế, hay nói đúng hơn - họ thấy toàn bộ sự thật, một bức tranh lớn hơn nhiều mà tri thức bạn có thể công nhận. Và dù bạn có cố giải thích, đặt tên cũng không thể nào đúng cho được.
PHẦN 1: NHỮNG NHẬN THỨC BAN ĐẦU
1. Giây phút hiện tại quý giá hơn những gì nằm trong giây phút hiện tại. -Eckhart Tolle
Bạn hãy dành cho mình vài phút, đừng suy tư nữa, hãy cảm nhận câu nói trên. Hãy tạm dừng toàn bộ hệ thống tri thức để giải đáp câu nói trên. Hãy lắng xuống và đọc những dòng chữ sau: " Giây phút hiện tại quý giá hơn những gì nằm trong giây phút hiện tại. "
Tôi sẽ không giải thích gì thêm ở câu nói này, bạn hãy cảm nhận ý nghĩa của nó. Bạn đang chờ đợi một sự giải thích để làm rõ thêm đúng không? Hàng ngày bạn đọc rất nhiều thứ thú vị từ những dòng chia sẽ trên facebook, zalo, các tờ báo và cuối ngày bạn có đọng lại bên trong điều gì không? Nó chỉ gia tăng sự sợ hãi, ghen tị, ham muốn từ những bài viết đó. Vì toàn bộ sự chia sẽ trên đó, nếu không được viết từ một người tự do, thì nội dung chắc chắn gia tăng sự ảo tưởng trong con người bạn.
Bạn hãy dừng lại, cảm nhận câu nói trên, và chính bạn thấy nó đúng hay sai. Hay chính bạn phải rơi vào trạng thái đó, chứ không phải nghe lại trạng thái của người viết. Lúc đó những dòng chữ này sẽ đọng lại trong bạn mãi mãi, thôi thúc bạn phải làm điều gì đó.
2. Suy nghĩ thì hẹn hẹp - giới hạn, nhưng cảm nhận thì mênh mông.
Sự thông thái không phải bắt nguồn từ suy nghĩ, suy nghĩ chỉ là 1 phần rất nhỏ của con người. Khi bạn suy nghĩ, bạn chỉ chuyển từ cái biết này qua cái biết khác, toàn bộ là cái biết tích luỹ của quá khứ, được gọi lên và nhai đi nhai lại. Khi tiếp cận vũ trụ, suy nghĩ vận dụng toàn bộ thứ nó được biết như hình cầu, Nasa, hố đen, không gian bao la, hành tinh, sự sống...Nó chỉ loanh quanh thứ nó được đào tạo, được biết qua sách, qua youtube, qua một người thầy. Suy nghĩ nó là chỉ giới hạn vậy thôi. Vì nó không thể biết cái nó không biết. Sự lầm tưởng còn bắt đầu từ việc cho rằng thu nạp những thứ này gọi là trí tuệ. Đó không phải là trí tuệ. Đó là chỉ ngục tù của trí nhớ, để qua đó tạo cho ta ảo tưởng rằng TÔI BIẾT.
Một buổi sáng bạn ngủ dậy sau buổi nhậu say, bạn cảm nhận sự mệt mỏi của tuổi 30, và trong buổi sáng yên tĩnh của ngày hôm nay, bạn đã có 1 cảm nhận bình thường những cũng khác thường. Bạn cảm nhận được rằng sức khoẻ của mình đã khác xưa, mọi thứ có gì đó rất khác so với hồi sinh viên. Một thứ suy nghĩ logic rằng càng về sau sức khoẻ càng đi xuống là bình thường. Nhưng không, lúc đó bạn không bị thứ logic này chi phối, bạn biết rằng chuyện này là sự thật. Cái cảm nhận này cho bạn từ một logic thành một thứ gì đó sống động, rất thật, chính bạn đã thấy nó, chứ nó không còn lại khái niệm trống rỗng : SINH-LÃO BỆNH- TỬ. Khi một người có 1 cảm nhận trực tiếp - mà trước đây chỉ là khái niệm. Họ ngay lập tức thay đổi. Đó là sự chuyển hoá mà ngôn ngữ, sách vở không thể làm được với họ. Nhưng cảm nhận đã làm được. Mặc dù đây chỉ là những cảm nhận ban đầu, cần đòi hỏi phải đào sâu để có thể đưa đến sự tự do còn lớn hơn.
3. Người quan sát là vật được quan sát. - Krishnamurti.
K. Krishnaji nói, “Trong ngay động thái của quan sát những vật, liền có tiến trình đặt tên mà cản trở sự nhận biết. Trong ngay động thái này, bản chất của cái gì được quan sát, đang trải qua sự thay đổi.”
Anh nói về thấu triệt như được sinh ra từ cái trí đang quan sát. Chính là khi cái trí, quả tim, bộ não được chuyển thành một trong chú ý mà sự phân chia giữa sự nhận biết thuộc tôn giáo và sự nhận biết thuộc khoa học mới biến mất. “Tự do khỏi cái đã được biết hiện diện phía bên trong những tế bào não. Khi những khe rãnh không còn tồn tại, bộ não sinh động. Trong trạng thái này có một thay đổi thuộc thân thể.”
4. Nơi nào bạn hiện diện, cái khác lạ không hiện diện. - Krishnamurti.
Đó là khi cái tôi của bạn xuất hiện ở bất kì nơi nào. Khi nó đến sẽ phát sinh thích hay không thích và đủ thứ thuộc về cái tôi, để tô vẽ cho bản thân nó một cảm nhận về sự tồn tại rất riêng của nó. Con người đã giảm toàn bộ hiện tại, toàn bộ những thứ trước mắt họ xuống thành một thứ gì đó để họ sở hữu, để nắm bắt. Họ giảm hiện tại xuống thành một phương tiện để họ đạt trong tương lai, và ngay đó, họ đánh mất sự quý giá của hiện tại, của cái khác lạ và sinh động đang diễn ra trước mắt.
5. Cuộc đời đơn thuần chỉ là trải nghiệm.
Những thứ liên quan đến bạn, không thể phủ nhận là nó quan trọng với bạn. Như Eckhart Tolle đã nói, những thứ đó quan trọng tương đối. Cái quan trọng tuyệt đối đó là tìm ra cho được bản chất chân thật của bạn, bạn là ai? Nếu bạn không thể tìm ra được câu trả lời này, thì dù bạn có tái sinh sang một kiếp sống mới, bạn sẽ vẫn không thể biết được mình là ai, và tiếp tục một vòng lặp không kết thúc.
Tại sao cuộc đời này đơn thuần chỉ là trải nghiệm ? Bởi vì một sự kiện xuất hiện nó chỉ đang kích hoạt trong bạn một phản ứng, tạo ra một cảm xúc suy nghĩ và thôi thúc bạn hành động đáp ứng. Nếu bạn là một người tự do, bạn đã biết được mình là ai, bản chất ra sao thì các sự kiện này không thể khống chế bạn, bạn sẽ chủ động chọn hình thức phản ứng, bạn không bị cảm xúc và suy nghĩ khống chế hành động. Bạn thoát ra được một thứ mà mọi tôn giáo dường như đang nói đến - Nghiệp.
Khi bạn thoát khỏi nó, bạn chính thức chỉ trải nghiệm, chứ không còn nô lệ của lối phản ứng, đã được điều kiện hoá từ kiếp này qua kiếp khác, từ nhỏ cho đến lúc lớn của đời này.
6.Tự do khỏi cái gì đó là một việc, và tự do cho chính nó là một việc khác -Krishnamurti.
7. Nỗi sợ tiền và sợ cái chết.
8. Sự mãn nguyện lớn nhất là không có gì để mãn nguyện.
Last edited: